Seoul năm 1994 với tôi là vậy. Đông đúc nhưng cô đơn. Sôi nổi nhưng mệt mỏi. Một thành phố vừa nóng vừa lạnh. Thành phố tôi không tài nào hiểu nổi nó nghĩ gì.
Reply 1994
Đây là những suy nghĩ về Seoul của chàng thanh niên 20 tuổi lần đầu đặt chân đến một vùng đất mới. Samcheonpo (Kim Sung Kyun) cũng giống như những sinh viên khác, một thân một mình bước chân lên Seoul rộng lớn này. Mang theo mình những ước mơ, hoài bão và cả niềm hy vọng về một tương lai tươi sáng tại đây. Cậu ấy đã cố gắng không ngừng nghỉ để làm quen dần với Seoul, cố gắng tỏ ra mình là “người Seoul” nhưng không thể.
Đến thành phố lớn và đông đúc, khác xa nơi cậu ấy ở. Đường xá, phương tiện, con người và lối sống đều hoàn toàn khác biệt. Dù có nỗ lực thế nào cậu cũng không thể hòa nhập nổi. Mệt mỏi và hoang mang như vậy nhưng khi nói chuyện với mẹ, cậu nói rằng mình vẫn ổn, không có gì mệt mỏi hay khó khăn cả. Dù giọng run cả lên nhưng cậu ấy vẫn gắng gượng không để mẹ phải lo lắng quá nhiều.
Có lẽ đây cũng là suy nghĩ của những bạn sinh viên mới “chân ướt, chân ráo” rời quê hương lên thành phố học tập hay làm việc. Tất cả cũng chỉ vì họ muốn thay đổi cuộc sống, đến một vùng đất mới với suy nghĩ sẽ bắt đầu một tương lai tươi sáng hơn.
Tôi cũng đã từng như Samcheonpo. Tôi cũng mang theo mình một hy vọng về cuộc sống mới và những khởi đầu mới nơi đất khách, quê người. Tôi đến Sài Gòn với những suy nghĩ mộng tưởng về cuộc sống ở một thành phố lớn sẽ thú vị và tràn ngập những điều mới mẻ đang chờ đón tôi.
Nhưng ngay từ ngày đầu đặt chân đến vùng đất này, tôi đã mất dần đi sự mong mỏi cũng như những hy vọng về tương lai khi ở đây.
Không phải tất cả mọi người đều có suy nghĩ như tôi nhưng chắc chắn đâu đó vẫn sẽ có những bạn trẻ có cảm nhận giống tôi. Đúng là Sài Gòn rộng lớn thật, đâu đâu cũng toàn là những tòa nhà cao chọc trời, đường xá rộng lớn, người qua lại trên đường lúc nào cũng đông đúc. Thật là một thành phố nhộn nhịp và hiện đại. Nhưng nó lại không hề thu hút tôi.
Những tòa nhà cao tầng, tiếng xe cộ, khói bụi, dòng người tấp nập,… tất cả đều khiến tôi choáng ngợp. Điều này cũng dễ hiểu thôi vì đây là thành phố lớn và đông dân mà, tôi tự an ủi bản thân mình, không sao đâu, rồi sẽ quen thôi.
Đúng là sau bốn năm ở đây những chuyện này tôi cũng quen rồi. Nhưng tôi vẫn không thể hiểu nổi hay có thể trở thành “người Sài Gòn”. Đơn giản vì thành phố này đông đúc nhưng đem đến cho tôi sự cô đơn, nhộn nhịp nhưng lại khiến tôi mệt mỏi. Sài Gòn đối với tôi là như vậy.
Đây cũng là một trong những lý do tôi quyết định rời nơi này sau bốn năm.
Sài Gòn, 21/09/2021
11:40 pm
Lanne